Short love

Đây là một câu chuyện mình tự viết ra vào 2 năm trước, chỉ là viết dựa trên cảm xúc sau khi đi qua tháp Big Ben và nhớ lại một vài câu chuyện đã từng xảy ra. Thật sự đây là một bài viết rất dài, cân nhắc trước khi đọc nhé …

_____________________

Hà Nội, 18h35′ 25/7/2014,

Hanoi 2020: Best of Hanoi, Vietnam Tourism - Tripadvisor

Như thường lệ, Hùng nằm dài trên ghế sofa rồi đọc tin tức trong khi tivi còn đang chiếu vài bộ phim dở ẹc trên kênh VTV3. Hà Nội nóng thật, quạt chạy vù vù mà vẫn không thoát khỏi sự oi ả của mùa hè. Vừa ngáp dài, Hùng vừa đọc tin tức, nói là tin tức thôi nhưng thực ra là Beat.Vn, Vozforums các  kiểu. Bỗng, “ting”, lại đứa quái nào nhắn tin vậy?

A: Em chào anh ạ, em muốn đi làm ở công ty anh và đang tìm hiểu về công ty, anh có thể giúp em được không ạ?

Ôi dào ôi, nghỉ ngơi mà cũng không yên, cái công ty này có gì hay mà ai cũng muốn vào thế – Hùng nghĩ.

Tất nhiên là Hùng không trả lời như thế, bằng cả một bản tính ga lăng nhìn vào cũng biết đẹp trai của mình thì anh trả lời rất nhiệt tình.

Hùng: Em ơi anh nghỉ hưu rồi, nhưng em có thể hỏi nhé =)

À quên, nói qua một chút về Hùng, một cậu thanh niên Hà Nội với rất nhiều thú vui tao nhã như thay tã cho con, tay nhặt lá chân đá ống bơ cũng đã qua 23 cái xuân xanh. Mặc dù các bạn hay bảo Hùng là Hùng điên, Hùng béo các kiểu, nhưng với thái độ trách nhiệm với cuộc sống xã hội của một công dân sinh hoạt tốt. Hùng vẫn luôn có được sự yêu mến của mọi người vì sự vui tính cũng như nhiệt tình của mình. Trong công ty của Hùng, Hùng cũng đóng một vai trò rất quan trọng trong việc kết nối tất cả các nhân viên của công ty, hay nói thẳng toẹt ra là thằng “con ở” của công ty hay đại loại là “trưởng ban đoàn thể”. Thôi giới thiệu đủ rồi, quay lại với câu chuyện chính.

A: Anh ơi trong ccông ty có những phòng nào, và phòng nào được nhiều lương nhất ạ.

Ơ vãi, để xem Info nào, Hoàng Kiều Linh, tên kêu đấy, sinh năm 93 sinh viên FTU mới ra trường? Cũng được, cùng trường thôi thì giúp em nó, cơ mà em nó cũng mả phết đấy :S

Hùng: Em ơi tổ lao công của công ty lương cứng cao nhất nhé =) Chỉ tội không có lương năng lực thôi =) Cơ mà thôi anh cũng đùa thế, công ty của anh có 5 phòng mỗi phòng chuyên trách một công việc khác nhau :> Em muốn vào phòng nào?.

Mặt mũi thế này thể nào lại chả vào phòng marketing, mặt truyền thông đại chúng quá mà :S

A: Em thi phòng công tác đối ngoại của công ty, không biết có khó không anh?

Hùng: Dễ ý mà em =) Tỷ lệ chọi có 1 chọi 100 ý mà =))

Thế là cuối cùng sau 1 tháng, cô bé đó cũng đã vào được công ty với điểm số cao tưởng chớt :-/ Mả phết đấy không đùa đâu 😐 Dọa thế mà vẫn thi tốt là giỏi rồi :-/

Cũng không ít lần Hùng và Kiều Linh (KL) gặp nhau, nói thẳng ra là quá ít vì tránh nhân viên công ty dị nghị bảo chạy chọt các kiểu khổ con bé kia ra :-/ Nói sơ qua một chút về KL: Cũng là con gái Hà Nội, nhà ở huyện Xuân Quan, cũng bé thôi, trong khu đô thị Ecopark ý mà =) Ngày đầu tiên gặp KL em nói là nhà em nghèo lắm, ở huyện xã Xuân Quan. Mình cũng tò mò thôi mở Google Maps ra thấy to đùng đoàng là cái khu đô thị, nghèo kiểu này chắc chỉ đi chợ trong siêu thị với ra rạp xem phim VTV3 cho đỡ buồn quá :S Nhưng KL không bao giờ thể hiện mình hơn người ta cái gì, chẹp, đúng là mẫu con gái Hà Nội mà Hùng thích. Cơ mà nói đi thì cũng phải nói lại, KL cũng không phải dạng vừa đâu thế nên Hùng luôn cẩn thận trong lời nói các kiểu không nó sợ có ngày con bé tát nó vỡ mặt :-/

À, còn nữa, KL và Hùng đều có sở thích về guitar, cả hai có thể chơi đàn với nhau vui vẻ ở quán cafe quen thuộc góc đường gần công ty hay quán bánh ở phố lớn. Đây như kiểu những điểm hẹn của 2 đứa, cứ lúc nào chán chán lại lôi nhau ra đấy sát phạt, nói chuyện nghe nhạc rồi đàn cho nhau nghe cho đỡ buồn. Hà Nội có tí âm nhạc cũng vui và mát mẻ ra đấy chứ :-/

Kiều Linh khá vui tính nên được mọi người trong công ty khá yêu quý, cô bé cũng có nhiều tài lẻ nữa, đặc biệt là biết pha chế cocktail, đủ loại luôn, siêu thậc. Thế nên công ty nhiều khi có sự kiện ăn uống là cô bé lại xung phong làm chân pha chế, chả hiểu sao cứ nó pha chế thì mấy ông sếp toàn say :-?? “Hay là do mình uống quen rồi (hay được làm chuột bạch thí nghiệm) nên nhờn rượu?” – Hùng nghĩ

KL và Hùng khá thân thiết đến nỗi nhiều người tưởng 2 đứa yêu nhau, nhưng thực ra thì cứ đứng trước đám đông là kiểu gì một trong 2 đứa cũng phải trù dập đứa còn lại xuống đáy bằng được. Như là kiểu lũ bạn thân khốn nạn của Hùng hay làm để trù dập nó không có người yêu trong bao nhiêu năm qua. KL coi Hùng như ông anh, như bảo mẫu, vì nhiều lúc toàn nhắc nhở KL như kiểu là bố nhắc con không bằng. Ốm thì bắt uống thuốc, khó ngủ thì lại í ới quá Skype bắt Hùng hát để ru ngủ. Hùng thì hay chơi Dota đêm nên kiểu mặt vừa chơi vừa nói chuyện làm sao cho KL không phát hiện thì nó mắng cho to đầu. Còn nữa, KL hay gọi Hùng là anh Z để thể hiện độ sang chảnh hay gọi nôm na là chảnh chó của mình khi Hùng bảo đi có việc thì cô nàng lại bắt đầu bài tủ lôi điện thoại ra giả vờ bấm bấm rồi nói:

KL: Hôm nay em đi chơi với anh A anh B anh C đến muộn cơ thế nên là hôm khác anh nhé, hihi – nó cười đểu.

Hùng nghĩ: Chảnh chó như thế này cho next cmn đi yêu đường gì, nhờ có tí công chuyện công ty cứ tưởng mình hẹn hò, làm như hay.

Mồm thì nói thế nhưng vẫn đòi nó đi cho bằng được cho có người nói chuyện cùng. Đúng là sự nhu nhược của một thằng đàn ông. =)

Hà Nội, 13h00 8/9/2014

Chả là hôm đấy Hùng tổ chức tiệc trung thu cho anh chị em trong công ty. Hùng nghĩ ra đủ các loại trò mà đã sử dụng hồi ở ĐH như kiểu chống đẩy ăn chuối hay nhổ râu bằng miệng, lại còn phát phiếu bé ngoan với bánh trung thu cho nhân viên công ty như kiểu mẫu giáo nữa. Đang hí hửng ngồi chuẩn bị quà thì có người vỗ vai. Hùng quay lại thì thấy KL trong bộ váy trắng đẹp như là váy ngủ à nhầm váy cưới. Cũng quên chưa nói là Hùng bắt KL hôm nay mặc váy trắng, vì Hùng hay khích Linh người bé tí thế này mặc váy trắng xấu lắm. Thế là KL hôm ấy cho Hùng choáng váng 1 phen với sự dịu dàng cũng như nữ tính của mình. Hùng vẫn giữ thái độ “yêng hùng” của mình khi vẫn kịp ném cho KL cái câu: “Mặc thế này người ta tưởng ma trung thu đó haha”.

KL hôm đấy khác hẳn mọi hôm, nhẹ nhàng hơn, cười duyên dáng và vẫn rất nhiệt tình với các trò chơi của Hùng. Lần đầu tiên thấy KL trang điểm nhẹ như thế nên Hùng có xao xuyến lòng vì thấy cô gái ngày ngày ăn thua nhau từng câu từng chữ với mình hôm nay trông xinh lạ thường. Cậu con trai cắm rễ đất Hà Nội 23 năm giời cũng biết cảm giác rung động rồi đấy. Cái bản tính trơ của nó không áp dụng được trước Kiều Linh hôm ấy vì cô bé quá khác so với ngày bình thường và không hề cãi nhau với Hùng, làm cậu hẫng như kiểu bị chiếu tướng trong một trận cờ quan trọng. Trong lúc nghỉ ngơi chuẩn bị ra về, Hùng cũng kịp vào Facebook của KL và gửi cho cô bé bài hát “Beautiful in White” vào Messenger rồi chuồn thẳng. Lòng Hùng có vẻ đã có chút gợn sóng trước vẻ đẹp của KL trong bộ cánh trắng rồi.

Sau hôm đó, cách nói chuyện của Hùng với KL cũng người lớn hơn, phong thái trách nhiệm hơn để tìm cách “ăn điểm” với cô nàng. Hùng biết KL rất thích đồ trắng, thế nên Hùng chăm chỉ mặc áo sơ mi trắng đi làm, biết KL thích Piano, Hùng đã có dự định tập vài bài Piano để hù gái. “Thật dại gái quá đi mà, chậc chậc” – Hùng vừa đọc note này vừa cười trừ.

Hà Nội, 15h30 12/9/2014

Cũng chẳng có gì đặc biệt nếu hôm nay Hùng không nhận tin phải vào HCM làm việc 1 năm với đối tác. Cậu trai lúc ấy mặt đờ đẫn không biết phải nói sao, một phần cũng vì công việc trong đó khá hấp dẫn và lương thưởng cao, một phần lại không muốn xa KL trong sự bất ngờ như thế này. Sếp thật biết thử lòng Hùng quá. Thế là chả còn cách nào khác, Hùng phải hẹn KL một ngày nói chuyện, cậu cũng chả biết bắt đầu từ đâu, như thế nào. Hùng đã nghĩ ra nhiều cách và rồi giảm trừ đi thì chả còn cách nào khả thi. Thế là bất đắc dĩ, Hùng hẹn KL ở nhà mình với cái lí do rất trẻ con buồn cười: “Sang ăn cơm cho vui, tiện thể ôm nhau cái cho đỡ nóng”. Thế là Hùng bắt đầu suy nghĩ phải nói gì kể từ lúc ấy.

Hà Nội, 12h30′ 18/9/2014

Hùng: Tại sao con gái con lứa gì mà toàn trễ hẹn vậy má, mắc công nấu cơm quá vậy trời :@
KL: Đây em đây đừng giục như giục đẻ thế, từ từ đang thay quần áo tới liền tới liền.
Hùng: Không cần mặc gì đâu, đi vậy cho nhanh.
KL: Tôi đến tôi phanh thây ông nha nhây đó.
Hùng: Nhanh hộ cái bà trẻ.

13h KL đến, vẫn trong bộ đồ đi làm hàng ngày của em, cầm theo mình là một túi đồ lỉnh kỉnh cho công việc sắp tới được giao ở công ty. Hùng giúp KL cất xe vào nhà, chưa kịp mở lời thì KL vừa nói vừa vỗ vai:

KL: Gớm hôm nay được ngày tôm mời rồng đến gia trang, ắt hẳn có đại sự. Không sao, trẫm cho phép khanh nói, trình bày đi.
Hùng: Linh à, ngày mai anh phải vào miền Nam 1 năm làm việc em ạ – vừa dắt xe Hùng vừa nói.
KL: Ơ sướng thế Sài Gòn à… Bỗng nhiên túi đồ trên tay cô rơi bịch xuống đất, cô tiếp: “Cái gì, mai á? 1 năm?, anh đùa em à?
Hùng: Anh chả biết nói thế nào với em, nhưng anh mới nhận quyết định từ hôm 12. Mà thôi, có 1 năm ý mà.
KL vẫn giữ thái độ điềm tĩnh: Ừ, hẳn là có 1 năm ý mà – vừa nói cô vừa nhặt đồ của mình, bỗng nhiên cô bật dậy hét to – anh điên à, 1 năm đấy, không phải 1 tuần đâu … Anh làm gì mà hôm nay mới nói cho em, anh nói như kiểu đi du lịch thế hả, rồi ai đưa em đi chơi, trêu em và giúp em nhiều thứ nữa.
Hùng: Nhưng …
KL: Không nhưng nhị gì hết, em không muốn nghe, đưa xe em về!
Vừa nói cô vừa đẩy Hùng ra và giằng lấy vô lăng toan phóng xe về, bỗng chợt Hùng kéo tay cô lại, ôm cô thật chặt rồi hôn.
Hùng: Anh xin lỗi, nhưng anh phải đi, đó là lựa chọn của anh …
KL: Anh có biết em sẽ nhớ anh lắm không? Em không muốn chờ đợi lâu, em ghét sự chờ đợi anh biết không – cô gào lên.

Bữa cơm hôm ấy cũng không được ngon, dù Hùng đã rất cất công chuẩn bị, ăn xong KL lặng lẽ ra về. Có lẽ cô không tin nổi những gì mình vừa được nghe, nó quá bất ngờ. Trên tay cô cầm hộp nhạc của Hùng tặng lúc ăn cơm. Hùng có dặn KL là về nhà nhắn tin cho mình, nhưng rồi cũng không thấy hồi âm. Hùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, và cậu cũng đành lòng phải dừng lại.

Hà Nội, 7h00 19/9/2014

“Chuyến bay mang số hiệu VN969 của hãng hàng không Sorry Airlines từ Hà Nội vào Thành phố Hồ Chí Minh sẽ khởi hành sau 1 tiếng nữa. Yêu cầu quý khách đi chuyến bay này di chuyển tớ cửa số 69 chuẩn bị làm thủ tục vào tầu bay”.

Hà Nội vẫn nóng thế, đầu giờ sáng thôi mà như kiểu giữa trưa rồi ý. Bố mẹ đưa Hùng ra sân bay để tiễn cậu quý tử của nhà đi tìm đường cứu nước. Bọn bạn thân vẫn như thường lệ với những câu nói bóp Hùng chết nghẹt như kiểu: “Nhà đang yên ổn mong mày đừng về”, “Đi nhậu bọn tao chụp ảnh check-in cho”, “Vợ con chú gửi để anh cày cho nhé”, etc. Đúng là lũ khốn nhưng Hùng rất quý và tôn trọng chúng. Chúng không ngại đường sá xa xôi lên Nội Bài sáng sớm để tiễn mình, chúng nó chối với lí do “Lên ăn mỳ sân bay chụp ảnh check in cho sang chảnh chứ không đi tiễn mày đâu”, ok fine.

Lòng Hùng lúc này chỉ chờ một cuộc điện thoại, hay một cái tin nhắn thôi. Hùng cố gắng gọi cho KL, cô không nhấc máy.

7h45′, tạm biệt lũ bạn, bố mẹ, Hùng vào máy bay lòng vẫn cảm thấy có chút gì có lỗi. Cảm thấy mọi thứ trôi đi quá nhanh, quá chóng vánh. KL chắc hẳn sẽ sốc lắm, nhưng chẳng còn cách nào cả. Hùng nghĩ đến tương lai của mình, rồi lại nghĩ mọi chuyện sẽ qua thôi, cứ coi là không có duyên đi.

Chuẩn bị bất Airplane Mode thì Hùng nhận được cuộc điện thoại từ đuôi 93 quen thuộc của cô, Hùng vội vàng cầm máy. Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng khóc của Linh, và rồi những câu nói bảo trọng, dặn dò Hùng của Linh đã làm Hùng cảm thấy an tâm hơn.

Tiếp viên nhắc Hùng tắt điện thoại.

“Em cũng nhớ anh” – KL nhắn tin.

Và câu chuyện được bắt đầu.

In Hanoi, autumn is a transcendent season - VnExpress International

When you love someone you’ll do anything
You’ll do all the crazy things that you can’t explain
You’ll shoot the moon, put out the sun
When you love someone
You’ll deny the truth, believe a lie
There’ll be times that you’ll believe that you could really fly
But your lonely nights have just begun
When you love someone
When you love someone you’ll feel it deep inside
And nothing else could ever change your mind
When you want someone, when you need someone
When you love someone…
When you love someone you’ll sacrifice
Giving everything you got and you won’t think twice
You’d risk it all no matter what may come
When you love someone.
Yeah
You’ll shoot the moon, put out the sun
When you love someone

Part 2:

Where Is Saigon: Is It Ho Chi Minh City or Saigon?

Hồ Chí Minh, 19/9/2014

Hồ Chí Minh đón Hùng bằng một trưa nắng oi ả, có vẻđây cũng là thời tiết phổ biến ở thành phố mang tên Bác. Sau chuyến bay an toàn, Hùng đã về đến với khu tập thể được sếp chuẩn bị trước cho. Nhà số 7,cũng đẹp đấy chứ.

Chưa kịp gỡ đồ, Hùng đã mở máy tính ra gửi mail cho Kiều Linh. Chẳng là trước khi bay vào đây, Hùng và KL cũng đã hẹn nhau viết mail cho thoải mái câu chữ. Vả lại, việc chờ đợi mail của người mình thích cũng có vẻ sướng hơn việc ngồi đọc mấy cái tin nhắn cụt lủn của Kiều Linh. Vậy mà ngày xưa các cụ các cha ở tiền tuyến gửi thư về hậu phương cả năm chắc nhìn được nhau một lần mà họ vẫn hạnh phúc được, giỏi thật!

Em à,
Anh vừa về đến nhà,giờ là 12h30′
🙂
TPHCM nóng hơn Hà Nội nhiều vào thời điểm này. Con người cũng vội vã hơn hay sao ý ^^
Fact: Gái tiếp viên SRA vẫn xinh vãi đạn :'(

1 năm nữa không được đèo em đi chơi
1 năm nữa không được nghe em đánh đàn trực tiếp mà phải qua Skype hay clip quay lại
😛
1 năm nữa không được nắm tay em
1 năm nữa không được hô hố trong quán bánh
1 năm nữa không được ôm em
😛
1 năm nữa không được hôn em ^^
1 năm nữa em phải tự đứng trên đôi chân của mình mà không có ai dỗ dành lúc em buồn nhất :(:(
1 năm nữa em phải đi với anh A, B, C, D các kiểu còn anh Z ngồi mếu máo gato.
1 năm nữa anh bật bài Khi người lớn cô đơn ở sân ga ^^
1 năm nữa anh sẽ quay về…

Với cái bản chất sến súa của mình, Hùng thừa sức viết được một cái mail rung động lòng người cho Kiều Linh. Có lẽ việc luyện văn này cũng sướng hơn việc ngày ngày Hùngngồi chờ tin nhắn điện thoại. Chờ đợi hồi âm, Hùng tranh thủ đi ăn đã, quả thực người miền Bắc vào đây sinh sống cũng phải khổ luyện ngôn ngữ lắm đấy:

Hùng: Cô ơi cho con xin cái dĩa.
Chủ quán: Đây dĩa của con nè – cô ta mang ra một cái đĩa cho Hùng.
Hùng: Ơ không phải cô ơi, con xin cái dĩa xiên ý không phải cái đĩa.
Chủ quán: Giời ơi người miền Bắc khó hiểu dễ sợ, đây là cái Nĩa con ơi – Vừa nói cô vừa dúi cái dĩa vào tay Hùng.

“Vậy là mình sẽ phải học lại ngôn ngữ từ đầu sao” – Hùng nghĩ – “Chắc mọi việc sẽ ổn thỏa thôi, không cần quá lo lắng haha”.

Ăn xong đĩa cơm, à nhầm dĩa cơm. Hùng quay lại nhà và gỡ đồ đạc ra, để trên cùng cái vali là quà chia tay của bọn bạn khốn nạn. Dù biết thể nào chúng nó tặng quàchẳng tốt đẹp gì nhưng Hùng vẫn bóc ra rất cẩn thận, y như rằng, 1 cái quần lót và 3 cái condom cùng với cái thiệp: “Ăn chơi điều độ, đi hoang nhớ về quê hương nha mài”. Đúng là lũ khốn mà, gọi điện cảm ơn chúng nó thì chúng nó đang ngồi ăn liên hoan với nhau mừng ngày Hùng đi. Cũng có phần tủi thân, chúng nó cũng biết ý mà bảo Hùng nghỉ ngơi dọn dẹp đi lúc khác nói chuyện. Mở tiếp cái thiệp của Kiều Linh, à quên check mail xem nào. Kiều Linh hồi âm rồi:

Uh thì 1 năm nữa….nghe lâu thế thôi nhưng nhanh lắm :3 cứ từ từ mà tận hưởng a nhé
Uh thì quán café đấy là chỗ bí mật của em, never dẫn ai đến đấy =))
Uh thì cả quán bánh nữa em mà đi e sẽ đi một mình hoặc vs em gái :)) “Thông cảm lỡ mồm bảo dẫn nó đi ăn r =((”
Uh thì thuốc a mua cho em vẫn còn ấy :)) Để dành 1 năm dùng dần có đủ ko nhỉ :3
Uh thì em sẽ phải tự quyết nhiều thứ vì không còn có thể gọi, nhắn tin cho a mọi lúc nữa…..
Uh thì trong 1 năm em phải tranh thủ dating các kiểu mới được =))
Uh thì a cố gắng ngồi gato mếu máo 1 năm nhé :))
Uh thì  đợi 1 năm nữa a về e bắt nạt tiếp :))

Cũng đang rảnh, Hùng gọi KL lên Skype, vẫn cái giọng chảnh chó đấy:

KL: Em đang có hẹn với anh A nhé, chờ đi anh hihi.
Hùng khó chịu đáp lời: Anh cũng sắp đi chơi với cô Y mới quen ở quán ăn đây, có lên nhanh không không anh đi bây giờ.
KL: Đây đây đợi em tí, gớm mới thế đã dọa rồi, em đi với “chồng” em ý mà.
Hùng: Gớm còn 2 đứa con đâu để nhà à ~ lên Skype nhanh lên.

Vậy là cũng 2 3 tháng trao đổi thư từ qua lại, Skype với nhau. Hùng cũng đã quen hơn với cách làm việc cùng đối tác nước ngoài và Hùng cũng đang tập dần tác phong của họ. Cậu ta cũng hay kể cho Linh nghe xem công việc trong này thế nào và người nước ngoài làm việc ra sao, KL rất thích thú với những câu chuyện của Hùng kể. “Dù sao thì nói là một chuyện nhưng áp dụng phong cách làm việc của nước ngoài vào với công ty nhà nước ở Việt Nam chắc chẳng bao giờ bói ra sự công bằng mất” – Hùng tâm sự. Thỉnh thoảng KL lại Skype ở quán bánh và góc café thân thuộc của cả 2 đứa.Hùng rất thích nghe KL hát, mặc dù dở ẹc, nhưng chẳng lẽ lại chê nó. Vả lại Hùng nhu nhược đang chết với cô gái trong bộ cánh trắng đấy nên không thể nào dở trò ghen tuông vớ vẩn được. KL biết thế càng lấn tới với những lần cười khanh khách kể chuyện vệ tinh cưa cẩm mình hay giả vờ gửi thư cho ông chồng cổ tích nào đấy nhưng cố tình gửi vào mail cho Hùng.

Chồng thân mến 🙂
Tên em là Vợ và chúng ta đã lấy nhau được……….năm, hôm nay em viết thư này cho anh để hỏi thăm tình hình anh dạo này thế nào? Anh có khỏe không? Ăn uống dư lào? Việc yêu đương với em Tươi dạo này có tiến triển tốt không?
Em thì vẫn tốt lắm anh ạ. Ngày 3 bữa =)) ăn xong lại ngủ sướng như heo ý=)) Chậc e đang tự nghĩ nếu em xấu anh có bỏ em theo Tươi ko :((
À em cũng muốn nói với anh là dạo này có anh Hùng hay quan tâm để ý đến e lắm :)) Nhưng e là người chung thủy anh biết mà :>>>> Vậy nên nếu anh có nghe ai nói thì cứ kệ nhé =)
Thôi đến đây thư đã dài, em đi ngủ, chúc anh ngủ ngon nhé chồng yêu Yêu anh Vợ

Và tất nhiên, Hùng sẽ luôn ảo tưởng nhận mình là ông chồng cổ tích kia, và luôn luôn cho mình cái trách nhiệm che chở từ xa cho KL.

Cáinóng oi ả của thành phố này cộng với áp lực công việc làm cho Hùng cảm thấy khó chịu. Cái tác phong làm việc của Tây thật rất đáng nể, đáng học tập, nhưng sức người có hạn, Hùng cũng không phải siêu nhân gì khi so sánh với họ. Vì thế cậu trai ngày nào vui vẻ cười đùa ở Hà Nội dần trầm tư và khép mình khi vào đây sống. Hùng cũng hay tâm sự với lũ bạn về cuộc sống của mình trong này, cả chuyện về nó và Kiều Linh nữa. Lũ bạn khốn nạn vẫn luôn mồm với điệp khúc “chúc mày chia tay sớm nha”, bình thường thì chẳng hiệu nghiệm. Nhưng lần này thì khác, Hùng luôn nghĩ rằng KL đã thích mình rồi, chỉ cần mình nói ra một câu ăn điểm nữa thôi là xong. Nhưng mọi việc có vẻ không đúng theo ý muốn của Hùng, chuyện gì đến cũng đã phải đến.

Hồ Chí Minh, 27/10/2014

KL: Chẳng biết anh nói gì với bạn bè của anh mà mọi người đang nghĩ em với anh yêunhau
Hùng:Kệ lũ hâm đó nha =)) Chúng nó bị biến thái đó.
KL: Kệ gì khi anh gửi cả tin nhắn em gửi anh cho họ?
Hùng:Thế thôi vậy
🙂 giờ nói gì anh cũng thành thằng điên hết 🙂 Better to be a silencer with everybody.

Áp lực từ công việc với chuyện của Kiều Linh đã khiến Hùng phát điên lên. Hùng ném điện thoại vào tường, nắp một đằng, máy một nẻo. Có lẽ trong lúc này, Hùng muốn chửi lũ bạn một trận, nhưng thực sự chúng nó không có lỗi. Lỗi là từ Hùng đã quá tưởng bở về câu chuyện của Kiều Linh với mình. Hùng không hiểu được Kiều Linh nghĩ gì lúc này, tại sao KL làm như thế với Hùng chứ. Trong đầu Hùng hiện lên một tỷ câu hỏi không lời giải đáp. Và Hùng đã chọn cách tránh xa tất cả,sống cuộc sống riêng của mình.

Hùng lại đi làm, rồi về nhà, có những mối quan hệ mới với bạn bè ở miền Nam. Họ cũng rất vui vẻ vô tư, họ giúp Hùng làm nhiều thứ không vì lí do gì cả, tất cả chỉ vì tình bạn. Hùng rất trân trọng vì họ đã giúp Hùng vượt qua chuyện buồn vừa qua để Hùng thấy thoải mái như bây giờ. Cậu trai vẫn giữ thói quen của mình,xem VTV3 lúc 6h chiều và kéo Facebook đọc tin tức. Hùng thấy Kiều Linh update status, cười nói vui vẻ với bạn bè, cậu cũng cảm thấy an tâm là cô gái cậu từng thích không sao, vậy là đủ. Hùng đọc status, nhưng như status của một người bạn bình thường. Cậu cũng không còn hứng thú với việc like status, comment liên tục vào status của cô nữa. Hùng vẫn nhắn tin với KL, có vẻ cô cũng quên chuyện cũ đó rồi, nhưng Hùng không thể nào quên được những gì KL nói với mình. Vì vậy,Hùng cũng đổi cách nói chuyện với KL, một chút bất cần, một chút vô tâm, một chút bạn bè. Khi ba thứ ấy hợp lại sẽ tạo ra một con người khác của Hùng. Cậu trai ngày nào còn đang chết với bộ cánh trắng đó giờ đã chỉ coi cô ấy như là bạn nữa rồi. “Đấy giờ chúng mày hại tao làm Kiều Linh nó vả tao một phát đau vãi đạn đấy bọn khốn” – Hùng dằn mặt bọn bạn đang cười hô hố qua webcam. Trong Hùng lúc này có lẽ chẳng còn mảnh cảm xúc nào với Kiều Linh nữa.

Hồ Chí Minh,11/12/2014

Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, đi làm, chat với lũ bạn thân, chat với Kiều Linh, đi chơi với lũ bạn ở miền Nam. Những công việc lặp đi lặp lại nhàm chán ấy làm Hùng cảm thấy nhàm chán với cuộc sống một mình ở mảnh đất này. 3h sáng,bố mẹ gọi điện xong, Hùng lướt Facebook như thường lệ, hôm nay Kiều Linh vẫn online đến giờ này. Lạ nhỉ? Hùng hỏi thăm:

Hùng:Đờ heo, chưa ngủ à? :-/

KL: Em vừa làm xong việc công ty, Skype không anh?
Hùng:Không, anh mệt lắm, em ngủ đi.
KL: Dạ.
Hùng:Thế nhé, yêu em
🙂
KL:@@ sao hôm nay lại nói yêu em.
Hùng:Không có gì đâu, em ngủ đi, thế nhé
🙂

Trong đầu Hùng lúc đấy chỉ là sự vô thức của câu chữ, Hùng không còn quá để ý đến lời nói của mình với KL nữa. “Dù sao cũng chỉ là bạn mà” – Hùng nghĩ. Bất chợt,email của Kiều Linh gửi đến cho Hùng.

KL:Điều gì khiến anh tiếp tục nói “yêu em” vậy?
Hùng thực sự chả biết trả lời ra sao, Hùng cũng không muốn KL phải nghĩ nhiều về câu nói vô cảm xúc ấy, Hùng rep lại ngay tức khắc.
Hùng:Any problem with that sentence, darling? Just saying and think that is from theold lang syne friend talk with you
😀 dont think about that too much. As yousaid “Love you” like the final quote for everybody 😀
Hùng:Just saying
😀 with me, this word make non-sense at the moment, with everybody. Dont overthinking, live easy, live healthy honey 😉

Viết xong, Hùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Hồ Chí Minh, 21/1/2015

Đã một thời gian Hùng không nói chuyện với KL, có lẽ vì cả 2 đều quá bận việc.Hùng thì bận với dự án của đối tác trong này, còn KL đang giúp công ty triển khai kế hoạch, và Hùng biết hôm nay là ngày kế hoạch đã kết thúc. Hùng thấy anh chị em trong công ty up ảnh vui vẻ hạnh phúc với nhau. Hùng tìm ảnh KL trong đó, vẫn như xưa, chả khác gì, chắc cũng ok thôi.

Bỗng điện thoại reo, đầu 93 quen thuộc:

KL:Anh lên Skype nói chuyện với em một chút được không

Ra là KL cảm thấy mọi chuyện qua kế hoạch vừa rồi không được ổn thỏa. Nhóm chuyên trách do KL đứng đầu không giúp gì nhiều lắm, cô gái cười tươi hằng ngày đang khóc ngay qua điện thoại với Hùng. Có lẽ Hùng cũng hiểu phần nào câu chuyện vàchẳng biết giúp gì ngoài việc đưa KL đến lối suy nghĩ tích cực mà Hùng thường hay dùng.

KL: Áp lực của em thực sự không giải tỏa được nên em khóc như thế này đấy. Em biết rằng nói chuyện với anh, kiểu gì cũng sẽ nghe những lời rất phũ từ anh. Nhưng em vẫn chọn gọi cho anh, vì anh đã tát cho em tỉnh. Thật ra trong suốt từ lúc xong dự án, em chỉ ước có ai ở bên cạnh em lúc này, ôm em và bảo em là: Em đã làm rất tốt, vậy là đủ. Em cảm thấy như vừa bị anh mắng, nhưng không hiểu sao bị anh mắng xong em lại không muốn khóc. Dù sao cũng cảm ơn anh đã nghe em nói,nói chuyện với anh luôn khiến em thấy khá hơn nhiều.

Chúc KL ngủ ngon, Hùng cũng cúp máy, lòng trống rỗng không biết giúp gì cho KL. Hùng rất muốn đặt vé máy bay về với KL ngay lúc này. Cái bản tính của Hùng dù nói là bất cần đời, không quan tâm gì nữa, nhưng Hùng không thể chối bỏ được tình cảm của mình với KL là vẫn còn. Nhưng có lẽ mọi việc cũng đã qua, Hùng không phải người yêu của KL, Hùng chỉ có thể giúp KL qua được chuyện ấy theo phong cách của những đứa bạn thôi.

Mọi chuyện cứ thế trôi qua, KL cũng đã vui vẻ trở lại. Và có lẽ mọi chuyện đã xoay chuyển khi giờ đây, Hùng đang chính là người đối mặt với tình cảm của KL dành cho mình.

Hồ Chí Minh, 23/2/2015

Hùng:Em nghiện anh à, chắc tại anh đẹp trai rồi …
KL: Em miễn dịch với trai đẹp rồi … Trai đẹp mà làm em nghiện được thì mơ đi …
KL: Vì anh xấu, hài lòng chưa …
Hùng: Ok fine… Bye em nha :-h
KL: Có tỷ lí do nhỏ nhặt khiến e nghiện nói chuyện với anh hằng ngày. Mỗi lúc nói chuyện vs anh em thấy thoải mái, vô tư mà xả sạch sẽ những gì đang nghĩ. Hiểu là một phần, phần lớn chắc do em tin tưởng anh. Mà em nghĩ niềm tin là điều quan trọng nhất để khiến hai bên cùng hiều nhau. Chứ bây giờ ko tin những lời nghe được thì dù cố cũng sẽ hiểu theo nghĩa khác thôi. Em vẫn quyết định fai dừng việc nghĩ đến anh ngay lập tức vì nó khiến mọi thứ xung quanh e bay lung tung! Xong cả ngày cứ cầm điện thoại lên đặt điện thoại xuống. Bực mình lắm nhé.

Đó là tin nhắn cuối KL đã gửi Hùng sau khi Hùng nói với KL là cần phải cân nhắc kĩ trước khi quyết định gì. Hùng hiểu KL không bao giờ quyết định vội cái gì,nhưng lần này Hùng sẽ phải lùi một bước. Một phần, Hùng cũng hiểu KL đang thực sự rất yếu đuối nên mình đồng ý lúc này khác gì lợi dụng nhau. Phần còn lại, KL cũng không có ý định tiếp tục làm ở công ty mà sẽ sang Pháp học Thạc sỹ. Có lẽ đây là lối đi tốt cho KL, Hùng ghét yêu xa, có lẽ cái cảm giác đó Hùng hiểu rõ nhất, và chẳng ai thích cảm giác đó cả. Cái cảm giác của một thằng con trai khi xa người mình thích 1 năm trời rồi, giờ nghe tin KL quyết định đi Pháp thì Hùng không thực sự yên lòng mà đồng ý đơn giản vậy được. Có lẽ trong Hùng lúc này,việc làm cho KL thoải mái đầu óc được đặt lên hàng đầu. Hùng muốn KL hiểu được rằng, cuộc sống không được quyết định vội vàng việc gì. Nếu KL và Hùng yêu nhau, đó sẽ lại là 1 năm rưỡi nữa xa nhau. Và tất nhiên là cả việc không ai đoán trước được là quyết định của mỗi người sau này là gì. Có khi nào, hai người không còn được gặp nhau nữa. Hoặc có khi nào, lần gặp nhau cuối cùng của 2 người, là trong lễ cưới của người còn lại. Hùng không muốn điều đấy xảy ra,vì vậy Hùng nói với KL. Hùng cũng dạy KL cách để “không nhớ đến mình” bằng đủ các thể loại trẻ con: Chống đẩy, gập bụng, làm việc nhà, blah blah. Hùng nghĩ rằng ai đầu óc cũng đủ đơn giản như Hùng để làm việc đấy:

Hùng: Nói chung anh không để câu chuyện cuộc sống của anh quá ảnh hưởng đến việc nói chuyện với em, vì nói chuyện với em là bước vào thế giới màu hồng của 2 đứa rồi thế nên rất là relax. Em cứ nhớ như thế thì em sẽ thấy câu chuyện của em và anh không nặng nề. Và em sẽ thấy anh vẫn chả khác gì ngày xưa cả. Vì ngày xưa anh cưa em nên anh phải cẩn thận lời nói và luôn chú ý đến cảm xúc cũng như câu nói của em, và bây giờ ngược lại rồi đấy, hiểu cảm giác chưa =)) Đó nó là như thế thế nên cứ thoải mái nói chuyện, đừng nghĩ về anh nhiều quá. Hoặc là em tự phạt chính mình ý =)) Lúc nào nghĩ đến anh chống đẩy 5 cái =)) hoặc là chạy lên xuống cầu thang 2 vòng =)) Một công đôi việc =)) Vừa khỏe người vừa không nghĩ nhiều đến anh :>>

Và rồi, nắng trời Hồ Chí Mình vẫn oi ả như thế:)

Leave a Reply