Nói thế nào nhỉ, tôi không phải là một đứa tin vào mê tín dị đoan, cũng không phải là người ham đọc vị tương lai của mình. Cơ mà cũng có dành chút thời gian đọc về Horoscope, căn bản do có đứa em gái nó đọc được bản đồ sao này nọ, rồi phán chuẩn lắm nên cũng có chút tò mò.
Hôm nay cũng nhân ngày để quên máy tính ở chỗ làm nên không có gì để làm buổi tối, ngồi type mấy dòng này ra cho đỡ chán và cũng muốn tập tành khả năng copywrite của mình 😀 Chả biết đi đâu về đâu không nhưng mà kệ vậy, phải tập dần dần thôi! ^^
Bài viết này là do tự chính mình nhận xét về mình, vì thế có thể đây là những lời thật nhất mà các bạn đã từng được đọc từ một đứa Kim Ngưu với moonsign Nhân Mã (aka Đầu trâu mặt ngựa hj). Thôi dài dòng vãi đi thẳng vào vấn đề này, mình sẽ không viết kiểu keypoint nên nếu ai không muốn đọc thì đi ra luôn còn kịp nha xD ahihi. Bên cạnh đó mình sẽ viết kiểu không giống bình thường cho lắm…ai đọc thì cố gắng đọc nha 😛
__________
“Đã bao giờ mày tự hỏi trong mắt người khác mình trông thế nào chưa?”, tôi bất giác hỏi Tuấn, một đứa bạn của tôi từ hồi còn học Đại học.
“Nếu tao nói mọi người nghĩ tao đẹp trai, phong độ các thứ thì hơi quá đà nhỉ…”, Tuấn tiếp lời bằng giọng mỉa mai. Tôi lắc đầu: “Mẹ mày đẻ khéo quá ha ra được ngay thằng con trời đánh như mày mà”. Cả hai đứa cười trừ.
“Đối với tao, chuyện người khác nghĩ tao như thế nào không quan trọng bằng việc tao cảm thấy thế nào. Mày có nhớ bữa mày bị đá vì crush của mày bảo mày quá sến súa trong chuyện yêu đương không hả thằng Kim Ngưu? Tao thấy mày bình thường mà … hay do mày không yêu tao nên thế”. Nó tra tấn tôi bằng câu chuyện không mấy hạnh phúc và vui vẻ này mà vẫn giả được cái mặt mếu máo, giỏi thật!
“Ừ thì tao công nhận rằng tao cũng có tí sến … cơ mà thực sự nếu tình yêu không đi cùng với chút sến sẩm thì nó cũng hơi khô phải không mày? Mà kì thực, mày cũng hiểu tao quá mà, khi tao nói “I’m okay” có nghĩa là tao chưa nghĩ ngợi gì, nhưng điều đó hẳn sẽ day dứt không có điểm kết mày ạ. Mày yêu rồi mày biết mà?”, tôi thở dài đáp lời Tuấn.
“Tao đã yêu đứa mẹ nào đâu mày kì cục quá ha, đâu phải ai cũng đào hoa như mày toàn phải lòng với được phải lòng mấy cô xinh xắn cao ráo dễ thương, ghen tị quá bây! Tao chỉ mong một ngày nào đó tao …”. Nó chưa kịp nói xong thì tôi ngắt lời: “Ủa chứ hôm trước tao tưởng mày với Hà trót lọt rồi?”. Tuấn thở dài nhìn xa xăm: “Cũng không đúng mày ạ, tao hơi đen trong khoản đấy, thôi bỏ qua đi đừng nhắc nữa. Kể chuyện tình yêu mùi mẫn rất chi là khó giải thích mày ơi”, nó nhăn nhó.
“Đối với tao, quan điểm tình yêu khá rõ ràng, khi tao thích ai đó, tao sẽ không ngần ngại nói thích họ và dành cho họ những thứ hạnh phúc nhất. Mày biết Ted trong HIMYM không? Kim Ngưu đó, giống tao nè, yêu thương là không được dừng lại mày ạ”. Tôi vẫn cố nhoi nhoi theo.
“Mày có chuyển chủ đề ngay hay không hả thằng ranh!”. Nó càu nhàu quát tôi.
“Vậy theo quan điểm của mày tao trông thế nào?”. Tôi tò mò hỏi Tuấn, ánh mắt khá là “cầu cứu” sau một câu chuyện tình hạnh phúc mà chưa có hồi kết …
“Mày á, chơi cũng hay, khá là hài hước, biết quan tâm đến bạn bè, người yêu. Cơ mà phê bình cái tội vì người yêu quên bạn quên bè. Bros before hoes, remember it, bitch!”. Nhấp một ngụm cafe, nó nói tiếp: “Điều tao thích nhất của mày là cái tính phổi bò tế nhị, kiểu rất trung thực cơ mà không phô, very nice”.
Cái nó nói đến đó tôi hất cằm: “Đấy là điểm thu hút của tao đó hj”. Nó chặn mồm: “Mẹ, ngồi im thằng chó, bố mày ghét -_-“.
“Mà được cái là mày biết về nghệ thuật, đàn ca sáo nhị các thứ cũng hay, bọn con gái nó thích cái đó lắm. Có phải Kim Ngưu chúng mày nói chung đều thế không?”, Tuấn hỏi tôi gật đầu cái rụp.
“Mày biết không, tao không phải là đứa có nhiều đam mê, nhưng một khi đam mê cái gì đó là không dứt nổi. Nhớ cái hồi chơi game quên thời gian, bỏ cả học đi chơi, lì đến nỗi bố quật cho một trận vẫn lò mò trốn học đi chơi tiếp… cái tính lì như trâu này khó có lối thoát lắm bây haha.” Tôi khoái chí vừa uống cốc sinh tố rồi nói tiếp: “À nữa là mày thấy tao thích cãi nhau không. Khổ một cái là tao chỉ muốn dành phần thắng trong tất cả các cuộc cãi nhau thôi, kiểu cay cú ăn thua ý. Cũng nhiều người nhận ra nhưng mà tao thấy chắc cũng không vấn đề gì. Ai mà bắt tao nói được lời xin lỗi và nhịn được là người đó phải đặc biệt lắm rồi đấy, kiểu mẹ, người yêu, hoặc mẹ người yêu chẳng hạn”.
“Chứ bố nói thì không cãi?”. Nó thắc mắc hỏi: “Im re…” tôi trả lời.
“À có điều này ở mày tao khá ưng đó là sòng phẳng và không bao giờ để ai khó chịu về tiền nong. Chưa bao giờ thấy mày vay ai mà không trả, hoặc là lèo nhèo mãi rồi mới chịu đưa tiền cho người khác”. Nó đặt tay lên vai tôi kiểu rất chi là sẻ chia.
“Quan điểm của tao là không nợ nần ai hết, dù là bạn thân đi nữa. Ừ thì mượn tiền mày chắc cũng dễ hơn mượn tiền đứa không thân, cơ mà tao không có lí do gì để mà mượn tiền cả. Nếu tao thích gì tao sẽ tự cố gắng để mua, còn hơn là vay ai đó để thoả mãn đam mê nhất thời… True story bro”.
“Điều cuối cùng tao nghĩ đúng với bọn trâu chúng mày là luôn suy nghĩ tích cực. Tao có quen vài đứa Kim Ngưu loại introvert, không phải lũ cục súc extrovert chúng mày. Cơ mà chúng nó có khả năng positive thinking lắm mày ơi. Nghĩ lại đến mày tao nhớ ra cái vụ mà mày mất assignment 6000 từ mà phải submit trong 4 tiếng, mày vẫn cố để mà viết ra cho hết ý. Bái phục, phải tao tao khóc mẹ rồi hihi”. Nó chống cằm nhìn tôi và nói.
Tôi tiếp lời ngay: “Chứ mày nghĩ khóc thì bụt hiện ra viết bài hộ mày à, kiểu gì chả phải nộp bài nên cứ bình tĩnh mà viết với làm thì sẽ thành công thôi. Cơ mà từ đó tao cũng kĩ tính hơn, làm cái gì cũng phải có backup plan nếu không bức tử lúc nào không hay hahhh.”
Tôi nói thêm: “Nhiều khi tao cũng hơi tủi tủi vì thường tao làm cái gì cũng là vì ai đó mà ít khi nghĩ về mình. Vì ai cho đi cũng muốn nhận lại chút gì đó mà phải không mày? Tao cũng là người bình thường nên cũng muốn lắm mà đâu phải ai cũng hiểu đâu. Có cái câu “Những diễn viên hài thường là những người cô đơn nhất” đó…”
“Bớt văn đi mày”, Tuấn phát điên lên vì cái tính hay dựa vào văn vẻ mà nói của tôi: “Chung kết mày đang chỉ dám than vãn với bạn thân còn không dám than vãn với đời về cái tính nhẫn nhịn của mày chứ gì, có thế thôi dài dòng vậy bây -_-“.
“Ờ thì…” tôi cũng có chút bối rối.
“Thôi về thôi mày, và có buồn gì thì thể hiện ra nhé đừng có mà đem cái mặt cười đi khắp nơi khắp chốn rồi giấu cái kia vào góc tối, đéo tốt đâu tao nói thật”. Tuấn rút tiền ra và nói với tôi. “Dù rằng mày có mạnh mẽ đến đâu thì chả có gì thay đổi được cái nguyên tắc “giọt nước tràn ly” đâu. Giống như khi một người nào đó thích mày, họ sẽ rất thích mày, nhưng rồi đến một lúc nào đó, họ sẽ không còn quan tâm đến mày nữa.”
“Và nhìn xung quanh đi, mày hoàn toàn đang cô đơn một mình thôi, tao không có thật, mày biết mà…”. Hình ảnh Tuấn mờ đi trong ánh đèn, rồi vụt tắt.
_
End.